Người Chồng Tuyệt Vời
Phan_5
Nếu giống như lời cô nói lúc trước, chỉ là vì giúp anh giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt nên mới bày ra cuộc hôn nhân giả này, thẳng thắn mà nói, lúc trước thì có sức thuyết phục nhưng sau này suy nghĩ kĩ lại thì dường như đã thiếu một chút gì đó, về phần thiếu cái gì, anh đã nghĩ nát óc mà vẫn nghĩ không ra.
“Nói đến Lục Nhân tiểu thư, cậu rốt cuộc đã hiểu rõ rồi chứ?” Triệu Đông Khang dường như nghĩ đến cái gì hỏi.
“Hiểu cái gì?” Lôi Diễm ngẩn người, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
“Trước khi cậu chấm dứt tuần trăng mặt, không phải tớ đã nhắc nhở cậu trên điện thoại sao? Cậu rốt cuộc đã hiểu lí do vì sao Lục Nhân tiểu thư muốn gả cho cậu chưa?” Triệu Đông Khang kiên nhẫn nhắc lại một lần.
“Suy nghĩ, nhưng tớ tìm không thấy đáp án.” Anh ảo não thừa nhận bản thân không thu hoạch được gì.
“......” Triệu Đông Khang ngẩn ngơ, không nói gì khóe miệng gợi lên nụ cười khổ. “Ông trời ạ, cậu thực sự yêu đến ngu ngốc rồi!”
“Có ý gì?” Lôi Diễm há hốc mồm, anh lớn như vậy, vẫn là lần đầuh tiên bị người khác mắng ngu ngốc.
“Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới, có lẽ Lục Nhân tiểu thư là bởi vì thích cậu nên mới kết hôn với cậu sao?” Triệu Đông Khang khoanh tay trước ngực, lấy đầu ngón tay điểm nhẹ cánh tay, thoải mái nói ra đáp án mà Lôi Diễm chưa từng nghĩ tới.
“Lục Nhân...... Thích tớ?” Lôi Diễm giống như bị sét đánh chấn động cả người, anh quả thật chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này.
“A, tớ chưa nói nhất định nha, tớ chỉ nói có thể hay thôi.” Anh cũng không hỏi qua tâm ý của Lục Nhân tiểu thư, đương nhiên làm sao biết được cô đang nghĩ gì, chẳng qua ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, anh cũng không bài trừ khả năng này, mọi người nói ra để cùng tham khảo mà thôi.
“Cậu...... Tớ….” Lôi Diễm tức giận văng tục, thiếu chút nữa anh đã bị hù chết.
“Cậu như thế là sao?” Triệu Đông Khang cười anh trẻ con, đã hơn ba mươi vài tuổi rồi mà còn ngây thơ như vậy. “Bằng không chúng ta đổi cách nghĩ khác nhé, cậu cùng Lục Nhân tiểu thư cũng kết hôn hơn một tháng, chẳng lẽ cậu hoàn toàn không động lòng với cô ấy chút nào sao?”
“Động lòng?” Lôi Diễm nghe vậy lại tiếp tục sửng sốt, giống như có cái gì đó đánh thật mạnh vào tim anh, làm trái tim anh không tự chủ được suýt ngưng đập.
“Đúng vậy, chẳng lẽ cậu không thích Lục Nhân tiểu thư chút nào sao?” Triệu Đông Khang thử hỏi.
Kỳ thật bằng trực giác của anh, là cho rằng vấn đề này có thể hẳn là không lớn, dù sao Lôi Diễm cũng không phải người đàn ông thuộc loại ủy khuất bản thân đến như thế.
“Tớ đương nhiên......” Lôi Diễm thốt ra, đột nhiên phát hiện mình tựa hồ tiết lộ cái gì, bỗng nhiên dừng lại đột ngột.
“Đương nhiên như thế nào? Trước tiên là nói về cảm nhận của cậu đi, cậu đừng lấy loại tình cảm anh em gì đó để qua loa tắc trách với tớ nhé.”
Lôi Diễm thở sâu, trừng anh, sau đó phiền não thay đổi sắc mặt, tiếp theo thở hắt ra thật mạnh, không mở miệng nói nửa lời.
“Sao vậy? Vấn đề này có khó trả lời như vậy không?” Triệu Đông Khang lắc lắc đầu, xem ra cật vẫn chưa hiểu! Kỳ thật cậu nói không có thì tớ cũng chẳng tin, dù sao cậu và Lục Nhân biết nhau và chơi chung từ nhỏ đến giờ, tình cảm cơ bản đương nhiên phải có, chỉ là phần cảm tình này có thể chuyển thành tình yêu hay không chỉ có bản thân cậu mới có thể quyết định.”
“Rốt cuộc cậu đang nói cái gì? Tại sao tớ nghe không hiểu?” Lôi Diễm cau mày lại thật chặt, những lời Đông Khang nói từng từng chữ đều lọt vào tai của anh. Nhưng gộp chung lại thì thật sự anh nghe cái hiểu cái không, đầu của anh ong ong cả lên.
“Không hiểu thì từ từ suy nghĩ đi, một ngày nào đó cậu sẽ hiểu rõ thôi.” Triệu Đông Khang giống như lão tăng đạo hạnh cao thâm, cười to rời khỏi văn phòng của Lôi Diễm.
Nhìn bóng dáng bạn tốt rời đi, Lôi Diễm lại càng không hiểu......
Đào Lục Nhân hoàn toàn không hay biết gì về sự đấu tranh gay gắt của Lôi Diễm, tuy rằng trước mắt một chút tiến triển đều không có, nhưng cô không hề lơi lỏng cho kế hoạch của mình, tiếp tục mời vị cố vấn kiêm bạn tốt của mình đến tham khảo ý kiến và cùng nhau đi mua trang phục và đạo cụ.
“Tiểu thư tốt của tôi ơi, lần này cậu lại muốn mua cái gì?” Trần Trăn Trăn chạy đến quán cà phê mà hai người gặp mặt lần trước, vừa ngồi xuống cũng rất bất đắc dĩ mở miệng hỏi.
“Quần áo mát mẻ cùng nội y gợi cảm một chút!” Lục Nhân trả lời bình thản.
“Ý cậu là ăn mặc gợi cảm một chút, để xem anh ấy có bị quyến rũ hay không à?” Trần Trăn Trăn mở to mắt trợn trắng, nhịn không được nhắc nhở cô một câu. “Nhưng cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?”
“Có ý gì?” Lục Nhân không hiểu.
“Ý tớ là, cho dù cậu dùng thân thể mê hoặc anh ấy, mê hoặc được nhất thời, cậu có dám cam đoan có thể duy trì đến vĩnh viễn hay không?” Trần Trăn Trăn cảm thấy tình yêu như vậy, không khỏi quá đáng buồn.
Lục Nhân trố mắt nhìn, cô đại khái hiểu được ý của Trăn Trăn, nhưng lại không thể bỏ được hy vọng với anh. “Tớ biết, nhưng tớ đã yêu anh ấy.”
“Không......” Trần Trăn Trăn nghe cô nói như vậy, hoàn toàn biết rõ mình không thể khuyên nhủ được bạn.
Lục Nhân đã quyết định làm như vậy, cô có nói gì Lục Nhân cũng không nghe đâu, thay vì tốn nước miếng khuyên nhủ vô ích, chi bằng nên thực tế một chút, đi cùng bạn mua mấy thứ quyến rũ gì đó, cô chỉ hy vọng bạn mình đừng tiêu xài quá trớn, dù tiền của nhà Lục Nhân nhiều nhưng cũng không nên lãng phí như thế.
“Biết rồi, tớ sẽ đi mua sắm với cậu.” Cô thở dài, đúng là vẫn còn thỏa hiệp.
“Hay quá! Tớ biết cậu tốt với tớ nhất mà!” Lục Nhân vui vẻ nở nụ cười, không quên khen bạn tốt một câu.
“Thôi đi, miệng ngọt cũng vô dụng thôi.” Trần Trăn Trăn tức giận liếc xéo cô.
Trong lúc hai cô gái đang thoải mái vui đùa, di động của Đào Lục Nhân đột nhiên vang lên.
“Lục Nhân, em không ở nhà sao?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của Lôi Diễm.
“Ừm, em đang ở bên ngoài.” Trái tim của cô đập lỗi một nhịp, từ khi kết hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên anh gọi điện thoại cho cô.
Xuyên thấu qua điện thoại truyền lại, giọng nói của anh càng phát ra mị lực, càng làm cho cô ý loạn thần mê.
“Tối hôm nay có tiệc, anh cần đưa bạn cùng đi, em có thể về nhà sớm một chút hay không?” Sinh nhật của con gái Đổng sự Hà, tuy rằng anh rất không muốn đi, nhưng người ta đã gửi thiệp mời, không đi cũng khó.
“Vậy ư? Bốn giờ em về nhà được không?” Cô nhìn đồng hồ, mới giữa trưa mà thôi, nói cách khác cô hẳn là còn có thời gian đi shoping.
“Có thể, em đừng về muộn nhé.” Anh không quên nhắc nhở nói.
“OK!” Cô vui vẻ tắt điện thoại.
Trần Trăn Trăn liếc mắt nhìn cô một cái.”Lão công của cậu sao?”
“Đúng vậy, sao cậu biết?” Rất thần kỳ nha, Trăn Trăn thế nhưng biết là Lôi Diễm đánh tới? Chẳng lẽ cô có thể thính tai nghe xuyên qua điện thoại sao?
“Đương nhiên, lúc cậu nói chuyện điện thoại, ngữ khí thật không giống bình thường nha!!” Trần Trăn Trăn cười trêu chọc.
“Có sao?” Lục Nhân không thể tin mở to mắt: “Tớ thấy tớ bình thường mà!”
“Xì! Hoàn toàn không giống.” Trần Trăn Trăn từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.
“Oa! Mũi cậu biến to rồi kìa,” Lục Nhân chỉ vào cái mũi Trăn Trăn cười ha ha.
“Cậu!” Trần Trăn Trăn chịu không nổi đẩy cô một phen.
Hai cái cô gái ở quán cà phê nhìn nhau cười, hoàn toàn không thèm chú ý đến ánh mắt người bên ngoài.....
Mua xong trang phục, Lục Nhân vội vàng chạy về nhà, bắt đầu mặc nội y và lễ phục. Khoảng năm giờ Lôi Diễm lái xe về nhà, trên đường anh đã gọi điện thoại nhắc nhở cô, khi nhận được tin cô đã chuẩn bị xong anh tắt điện thoại chuyên tâm lái xe.
Khi anh vừa đến cửa, quả nhiên đã thấy một bóng dáng màu trắng xinh đẹp đứng chờ, nên anh nhấn ga nhanh hơn một chút, tiến đến trước mặt cô.
“Nếu anh chưa đến, em còn sợ không kịp chứ!” Lục Nhân nở nụ cười, tiến lên mở cửa bước lên xe.
“Sẽ không, anh đã chuẩn bị sẵn.” Khi dự tiệc, đến muộn là chuyện thất lễ nhất, ở thương trường đã nhiều năm, đương nhiên anh sẽ không phạm kiêng kị này.
“Tới kịp là tốt rồi, chúng ta đi thôi.” Cô cười khẽ, nghiêng người mang dây an toàn vào.
“Hôm nay em rất đẹp.” Không phải chưa từng thấy qua dáng vẻ lúc cô trang điểm, nhưng dáng vẻ của cô biện tại lại thật khác với trước kia, có vẻ… kiều mị quyến rũ hơn rất nhiều.
“Em chỉ trang điểm nhẹ một chút thôi.” Cô cười khẽ, thực vui vẻ anh có thể khen ngợi mình.
Ngày thường cô tuy rằng ít khi trang điểm, nhưng trước kia cô hay thường ba mẹ tham gia một vài buổi tiệc xã giao, cũng biết để gương mặt trần không trang điểm thì thật thất lễ, nên cô đã giúp bản thân thêm xinh đẹp hơn.
“Ác.” Anh đáp nhẹ, đang đợi cô mang dây an toàn vào nhưng đôi mắt cứ mãi nhìn cô không chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi mỉm cười kia, làm anh cảm thấy thân thể như có máu xông lên đến đỉnh đầu.
Trên gương mặt xinh xắn của cô tuy rằng trang điểm nhẹ không khác ngày thường là bao, nhưng chết tiệt nhất chính là, anh không thể nào dời ánh mắt của mình khỏi gương mặt của cô. Hàng mi dài cong vút, trên mắt thoa một chút nhũ màu hồng lấp lánh, càng mê người chính là cái miệng nhỏ đỏ hồng của cô, thoạt nhìn kiều diễm ướt át...... Thật sự là con gái đến mười tám tuổi thì thay đổi thật nhanh, cô thật sự cùng Lục Nhân trong trí nhớ của anh khác rất xa, là cái gì làm cho cô có chuyển biến như vậy?
Lên xe ngồi im lặng một hồi lâu, Lục Nhân phát hiện anh không nhúc nhích nhìn chằm chằm chính mình, có chút ngơ ngác ngẩng đầu hỏi: “Lôi Diễm? Trên mặt em có dính gì à?”
“Không, không có, như vậy là được rồi.” Lôi Diễm bỗng nhiên bừng tỉnh, ho nhẹ một tiếng, nhấn ga để xe thuận lợi chạy trên đường.
“Cám ơn đã quá khen!” Cô cười, khuôn mặt nhỏ nhắn bất giác lộ ra một chút hưng phấn đỏ ửng.
Nụ cười kiều mị nhẹ nhàng kia lại giống như có một sức mạnh lạ thường hung hăng tiến thẳng vào lòng anh, làm cho anh siết chặt tay lái. Những lời nói của Triệu Đông Khang không tự giác lại vang lên ở trong đầu anh —— Chẳng lẽ anh cũng không có chút động lòng nào với Lục Nhân sao? Không, anh quả thật đã động lòng, chỉ là….. Cô thì sao? Cô nghĩ như thế nào?
“Lục Nhân.” Anh đầu óc có điểm loạn, bỗng nhiên gọi cô.
“Vâng?” Lại làm sao vậy? Cô trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn anh.
“Em… Gả cho anh, ngoài việc muốn giúp anh, chẳng lẽ không có nguyên nhân khác sao?” Nếu xác định được tâm ý của bản thân, như vậy còn lại chính là ý tưởng của Lục Nhân, cô có cùng cảm giác như anh hay không?
“Hả?” Lục Nhân kinh hoàng nhảy dựng, nếu không phải đang đeo dây an toàn bền chắc, chỉ sợ đã ngã nhào ra khỏi ghế: “Anh, anh, anh…. Sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy?”
Trời ạ! Chẳng lẽ anh phát hiện tâm ý của mình rồi sao?
Má ơi! Anh lúc này phát hiện tâm ý của mình, rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Cô đương nhiên thực hy vọng anh có thể sớm một chút hiểu được tâm của mình, nhưng lúc này anh lại hỏi như vậy, cô nhất thời chột dạ lại kích động.
“Anh chỉ cảm thấy rằng nếu kết hôn lần này chỉ vì giúp anh, lý do hình như chưa đủ thuyết phục lắm.”
Lần này không liên quan gì đến lời nói của Đông Khang, đây là chi tiết mà anh lúc trước đã sơ sót bỏ qua.
Có lẽ anh cũng là bị lão ba bức đến ngốc nghếch luôn rồi, cho nên mới hội lỗ mãng phối hợp kế hoạch của Lục Nhân, nhưng mà hiện tại mới nói đến chuyện này hình như đã quá trễ, anh thầm muốn làm rõ ràng ý tưởng chân thật trong lòng của Lục Nhân
Lục Nhân kinh ngạc trợn to hai mắt, trong lòng sợ hãi bắt đầu dâng tràn.
Vạn nhất cô thẳng thắn thừa nhận tâm ý của mình, ngược lại làm cho anh hiểu lầm mình đã có mưu đồ sẵn từ trước, bụng dạ khó lường, lợi dụng thời điểm anh có khó khăn, gài bẫy anh, thì làm sao bây giờ?
Vậy tấm lòng tốt của anh chẳng những bị phá hủy hoàn toàn, ngay cả tâm ý của anh cũng sẽ sụp đổ theo, vậy chẳng phải tất cả những cố gắng từ trước đến nay của cô đều hoàn toàn uổng phí sao?
Không! Cô không thể để chuyện này xảy ra, tuyệt đối không thể!
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi!” Cô chột dạ không dám nhìn anh, hai mắt bất an nhìn phía ngoài cửa sổ.
Chưa đến chỗ đãi tiệc sao? Hiện tại cô nên đáp lại câu hỏi của anh như thế nào đây?
“Thật do anh nghĩ nhiều sao?” Cách nói của cô làm cho anh có chút thất vọng, đây là đáp án không phải anh muốn!
“Đúng vậy...... A! Anh Triệu kìa!” Cô đột nhiên nhìn thấy trước khu biệt thự cao cấp, có một bóng dáng rất quen thuộc, không khỏi hưng phấn kêu lên. “Phải đến Đổng gia rồi không anh?”
Thật tốt! Cứu tinh của cô rốt cục xuất hiện, hô!
“Ừm, anh ấy cũng vừa mới đến giống như chúng ta.” Nắm chặt tay lái, ngược lại với sự hưng phấn của Lục Nhân, Lôi Diễm có vẻ có chút ảo não.
Đoạn đường này quá ngắn, ngắn đến mức làm cho anh không kịp để hỏi rõ ràng, quay đầu lại, chờ khi về đến nhà, anh nhất định phải hỏi cho rõ mới được.
Buổi lễ sinh nhật của đổng sự Hà không khác gì với những buổi lễ bình thường khác, không có điểm gì đặc biệt cả. Lục Nhân thường hay cùng ba ba Đào đi đến dự những buổi lể to nhỏ khắp nơi, bởi thế nên cô cảm thấy buổi lễ này cũng bình thường như bao buổi lễ khác.
Nhưng mà làm cho cô cảm thấy vui sướng, là khi cô dùng cơm xong, Lôi Diễm vội vàng cùng khách hàng xã giao tán chuyện phiếm, cô bởi vì nhàm chán đến mức đi bộ lững thững ở vườn hoa sau nhà của Hà gia, thế nhưng ở phía sau hoa viên gặp học trưởng Lâm Lợi Dương.
“Học trưởng không liên lạc với em, em cũng không biết anh đã về rồi.” Dựa vào lan can bằng đá, Lục Nhân cười khẽ, vươn tay vuốt lại những sợi tóc lòa xòa trong gió đêm.
“Mới trở về được hai ngày, nên chưa rảnh để liên lạc với em, nhưng chúng ta thực có duyên nhỉ, không hẹn mà cũng gặp nhau.”
Lâm Lợi Dương cười yếu ớt, nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của Lục Nhân nhưng trong lòng lại nhớ đến ông chồng đẹp trai của cô thôi.
Ở Hy Lạp gặp nhau, làm cho anh từ đầu đến giờ vẫn luôn không thể quên được Lôi Diễm, bởi vậy vội vàng chấm dứt công tác, muốn trở về nơi này tìm cái cớ gì đó để đến gần Lôi Diễm.
Không nghĩ tới anh ta chưa kịp làm gì, ông trời đã chủ động đem cơ hội đưa lên cửa, để cho anh ta trong buổi sinh nhật của con gái đổng sự Hà gặp được Lục Nhân.
Vậy cũng có nghĩa là đêm nay anh ta sẽ gặp lại người đàn ông đã làm cho anh ta xao xuyến không thôi, thật sự làm cho người chờ mong!
“Đúng vậy, dù sao trường học nhiều như vậy, đệ tử cũng nhiều như vậy, chúng ta còn có thể chỉ là học trưởng học muội lại thường xuyên gặp nhau như thế, đây không gọi là duyên phận sao được?” Cô cười khẽ, nhưng nụ cười của cô đã thấm chút ưu buồn.
Không biết duyên phận của cô cùng Lôi Diễm nên tính như thế nào đây?
Từ cô lúc còn nhỏ tới nay, Lôi Diễm vẫn luôn luôn ở bên cạnh cô, khi học có chuyện gì không hiểu cô cũng tìm Lôi Diễm, gặp phải phiền toái cũng tìm Lôi Diễm, tìm cách ra khỏi nhà đi chơi cũng lấy Lôi Diễm ra làm bia đỡ đạn —— Tóm lại chuyện gì cũng đều có liên quan đến Lôi Diễm, nhưng anh không hề chê phiền, luôn giúp cô giải quyết tất cả mọi chuyên, hoàn toàn là một người mà cô không thể thiếu trong cuộc đời của cô.
Nếu không phải cô ý nghĩ kỳ lạ, lợi dụng lí do giúp anh giải quyết chuyện cưới vợ của anh, làm cho sự tình trở nên càng ngày càng khó giải quyết, thì không biết giữa bọn họ sẽ đi đến đâu.
“Lục Nhân?”
Lôi Diễm ở trong đại sảnh tìm không thấy Đào Lục Nhân, hỏi những người hầu của Hà gia, lúc này mới tìm đến được sau hoa viên, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng màu trắng của cô, nhưng anh lại không dự đoán được bên cạnh Lục Nhân còn có một người đàn ông, một người đàn ông làm cho trong lòng anh không thể nào thoải mái.
“Lâm tiên sinh cũng ở đây?”
Người đàn ông này làm gì ở đây? Lại vì sao ở cùng một chỗ với Lục Nhân? Không lẽ giữa bọn họ chưa từng gián đoạn liên hệ sao?
Nghĩ thế, một luồng lửa nóng không biết từ đâu dâng trào lên đầu, cháy sạch, anh nghiến chặt răng, hai bàn tay để trong túi quần cũng nắm chặt thành quyền.
“Em cũng bất ngờ khi gặp học trưởng ở đây đó!” Lục Nhân vừa thấy anh đến, liền giống như bị khối nam châm hút, chạy đến bên cạnh anh.
“Đã lâu không gặp, Lôi tiên sinh.” Lâm Lợi Dương nhếch môi cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt của Lôi Diễm trong ánh mắt phát ra những tia sang lấp lánh kì lạ.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, ngại quá, tôi cùng Lục Nhân có chút chuyện cần phải về nhà, xin lỗi không không tiếp được.” Không đợi Lâm Lợi Dương đáp lại, Lôi Diễm không thèm nói gì, nắm tay lôi Lục Nhân đi về hướng đại sảnh.
“Lôi Diễm? Chuyện gì phải chạy về sao?” Mới đến nơi này không đến một giờ nha, đã đi về nhà, như vậy dường như thật thất lễ với chủ nhà thì phải? Lục Nhân không rõ cho nên vừa đi vừa hỏi.
Lôi Diễm không trả lời, chỉ gắt gao lôi kéo tay cô, không ngừng nghỉ chút nào đi về hướng bãi đỗ xe của Hà gia.
Anh nhất định trở về đem tất cả bí ẩn cởi bỏ, ngay tại đêm nay!
Chương 6
Ngồi trong xe, không khí tựa như vừa được ướp đá lạnh lẽo, mà người cũng từ đó mang tâm trạng nặng nề. Nhìn Lôi Diễm trưng ra bộ mặt không sờ cũng lạnh làm Lục Nhân có muốn cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi, khi nào anh muốn nói tất sẽ lên tiếng.
Về đến nhà, song thân Lôi gia tất nhiên đã trở về phòng nghỉ ngơi, căn nhà to như vậy liền trở nên hiu hắt. Tại đại sảnh chỉ còn trơ trọi vài ánh sáng mỏng manh, Lôi Diễm đột nhiên kéo tay Lục Nhân về thẳng phòng mình, cùng sau đó là tiếng đóng sập cửa khiến Lục Nhân giật mình. Lôi Diễm xoay người, dùng ánh mắt hừng hực lửa giận hiện rõ trên người nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt kia giống như thú dữ bắt được con mồi khiến cho Lục Nhân ngừng thở, trái tim như muốn nhảy vọt ra ngoài, còn đôi chân theo bản năng sợ hãi mà run lên.
“Lôi, Lôi Diễm” Trời ạ, tình huống hiện tại là gì? Chẳng phải trước đó đi dự yến tiệc sinh nhật tâm trạng rất tốt sao? Tại sao từ khi rời khỏi đó lại liền trở thành thế này, thật chẳng thích hợp chút nào.
“Em thích Lâm Lợi Dương?” – anh từng bước tiến gần tới cô, đôi mắt từ đầu đến giờ không có chút thay đổi, dán chặt trên người cô.
“A” Học trưởng, anh ta có chuyện gì sao? “Anh ấy là học trưởng.”
“Học trưởng hay học đệ cũng như nhau, quan trọng là em có thích anh ta hay không?” Lôi Diễm lại từng bước hướng đến, không nhận được câu trả lời của cô khiến anh ảo não, gân xanh dường như cũng muốn nổi lên gần hết. Anh càng tiến tới, cô tự giác lùi dần về sau cho đến khi tấm lưng tựa hẳn vào bờ tường lạnh, cô mới mở miệng lắp bắp: “Thích!…Học trưởng đúng là đối tượng tốt để thích.”
“Em xác định?”
Anh nheo mắt nguy hiểm nhìn cô, đôi tay nhanh chóng đem cô khóa chặt giữa chính mình và tường.
“Em thực xác định!”
Anh dựa vào mỗi lúc một gần, trước mặt cô toàn là hơi thở của anh làm cho cô tâm hoảng ý loạn, không hiểu vì sao anh giống như đang thẩm vấn phạm nhân là cô.
“Vậy, người thật sự trong lòng em thích là ai?” Bởi vì thân người anh cao lớn, từ trên cao nhìn xuống cô, cổ áo cô hơi thấp dừng ngay trước mắt anh, làm thân thể anh không tự chủ được mà nóng lên.
“Em…anh hỏi cái này làm gì?” Nha, vì sao lại muốn cô nói thật? cô thật sự chẳng hiểu anh hiện tại đang nghỉ gì, bảo cô làm sao trả lời.
“Không thể nói?” – Anh nhíu mi lại, không hiểu sao có cảm giác rất nóng lòng.
“Cũng không phải là không thể….Chỉ là anh rốt cuộc muốn hỏi cái gì thôi?” Mặt cô càng ngày càng thay đổi sắc thái, trong lòng cũng ngày càng bất an, không hiểu anh ruốt cuộc muốn làm cái gì?
Thật là, nếu bản thân cô cũng không có câu trả lời chính xác, như vậy anh đành phải nói thẳng: “Cái anh hỏi chính là, trong lòng em có anh hay không?”
“Hả?” Không thể nào? Anh chẳng lẽ đã phát hiện tâm ý của cô? Cô kinh ngạc trừng lớn hai mắt, trong lòng không khống chế được mà kêu loạn cả lên: “Anh…anh vì sao đột nhiên hỏi vậy?”
“Em đừng quản anh vì cái gì hỏi như vậy, em chỉ cần trả lời có hay không là được rồi.”- Anh vội vã muốn biết đáp án, trong lòng vì lo lắng mà truy vấn.
“Anh, anh không phải đã biết cái gì rồi chứ?” Cô bất an cực kỳ, không thể tiếp tục đối mặt với cặp mắt nóng rực cả anh
“Anh cái gì cũng không biết, anh chỉ cảm thấy chán ghét thấy Lâm Lợi Dương cứ giống như con ruồi nhặng dính mãi bên cạnh em” – Anh tức tối thốt ra, bàn tay trên tường bất giác nắm chặt thành quyền.
“A” cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh. Anh nói như vậy là có ý tứ gì? Trời, anh không phải là đang ghen chứ? Thần kinh! Cô chỉ toàn giỏi nghĩ nhiều, anh trước giờ chỉ xem cô như em gái, không có lý nào vì cô mà ghen.
“Nói cho anh biết, em rốt cuộc có có thích anh một chút nào hay không?”- Đáp án này đối với anh rất quan trọng, anh hiện tại muốn có một câu trả lời xác thực.
“Em…”- Tay cô đã thấm mồ hôi, từ nhỏ đến lớn cô không nhớ từ lúc nào mình lại trở nên khẩn trương như vậy, cô nhắm mắt lại ngồi xổm xuống đất cố lấy hết dũng khí thú nhận: “Em trước giờ rất thích anh!”
Lôi Diễm nghe vậy, trong lòng như có hàng vạn chú chim đang cất giọng ca vàng, lòng đầy kinh hỷ* (kinh ngạc & vui mừng) nhìn cô, rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Bao lâu?”
“Thật lâu…Theo trí nhớ của em đến nay từ trước đến giờ vẫn rất thích anh” Tình cảm chôn sâu trong đáy lòng hôm nay đã bị vạch trần, cô hơi ngượng ngùng khi nói ra như vậy.
“Cho nên, bởi vì thầm mến anh nên em mới đồng ý gả cho anh, dù trên danh nghĩa?” Thấy cô như muốn đem khuôn mặt nhỏ chôn sâu vào trong vòng tay của mình, anh liền bất giác vươn tay chạm nhẹ vào cô.
Anh rốt cục cũng có thể quang minh chính đại nhìn cô, chạm vào cô, không cần như trước chỉ có thể lợi dụng lúc cô ngủ say mà vụng trộm nhìn cô.
Nghe anh nói vậy, toàn thân Lục Nhân cứng đờ.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian